Đồng nhân Naruto
Phan_28
P/s: Tại sao lại là 50 chương mà không phải là 48 chương. Tại vì có 2 chương là phiên ngoại, Di Di đã ém hàng mất rồi. Cho nên thành chương 50 thành chương 48. Tại vì 2 phiên ngoại đó nói về cuộc sống 2 người sau khi cưới nhau. Mình thấy tác giả để chen vô mấy chương 2 người chưa hiểu rõ tình cảm của nhau nên mới ém hàng đi. Sau khi chính văn kết thúc, sẽ có phiên ngoại cho mọi người coi, đừng lo nhá. :v
Chương 49: Móc chìa khóa & duyệt lại quyển sổ chép tay
Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— cô cuối cùng cũng đã tìm được việc mà chính bản thân có thể làm… vì Gaara của cô.
Haruhisa trừng mắt nhìn bàn tay trái mình bị quấn thành kiểu xác ướp, không tiếng động thở dài.
Về chuyện Gaara đáp ứng cô “Sẽ không bị thương nữa”. Cô không thể tin.
Thân là Ninja đứng đầu Làng Cát, hiển nhiên phải gánh vác nhiệm vụ nguy hiểm, làm sao có thể cam đoan mỗi lần làm nhiệm vụ có thể toàn thân trở ra?
Chỉ mong ‘cái con gấu mèo’ này thật sự hiểu rõ ý tứ của cô. Từ nay về sau sẽ tự bảo vệ thân thể của mình thật tốt, lại sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc giống như bây giờ, chỉ bởi vì cô mà chủ động đi tìm thương tích..
Haruhisa ngẩng đầu, nhìn Gaara thành thành thật thật dựa ở bên cạnh bàn khoanh tay viết viết. Do dự thật lâu, rốt cục quyết định nói cho hắn biết một sự tình, có khả năng một chút hắn còn không có nhận thấy được việc này.
“La La La.” Haruhisa một bên hướng về phía hắn đi đến, một bên kêu. “Tớ có một số việc muốn nói cùng với cậu.”
Gaara nghiêng người, liếc mắt nhìn tay Haruhisa bị thương một cái, hơi nhấp cánh môi.
Haruhisa đi đến trước bàn học, nửa ngồi xổm xuống, kéo ra ngăn kéo dưới cùng, lấy ra một cái túi vải màu đen.
Cô xoay người, đem túi vải lật úp ngược lại đổ ra trên giường, lúc này mới quay đầu nhìn thoáng qua Gaara.
Ba món đồ được phân tán rải rác ra trên giường, một cái là khối đa diện màu bạc được Temari nhặt ở trong phòng khách, một cái là phiến màu đen có hình sợi tơ quấn quít lấy. Cái còn lại… là cái móc chìa khóa vô cùng khéo léo, tinh xảo mà Inoue đưa cho Haruhisa.
Đầu tiên Gaara không hiểu, mà sau đó liền nhíu mày. Ánh mắt của hắn chậm rãi xẹt qua ba món đồ ở trên giường, khuôn mặt vốn đang ôn hòa dần dần trở nên nghiêm túc lên.
Lúc đó, khi mới vừa phát hiện ra hai món đồ này, Gaara liền cùng Temari đi đến khoa điều tra xem xét. Nhưng một tuần sau, ngay cả người đứng đầu khoa cũng chỉ có thể nói cho bọn họ biết, hai vật thể không rõ ràng này không có tính chất công kích cùng với tính chất gây thương tổn nào cả. Trừ lần đó ra, thì dùng đến tư liệu tham khảo chế tạo ra, được chế tạo như thế nào, đến cùng đồ vật này có ích lợi gì, tất cả đều hoàn toàn không điều tra ra được gì.
Đối mặt với kết quả như vậy, Gaara cùng Temari thương lượng thật lâu, quyết định trước hết đem hai món đồ này về nhà, sau đó rồi lặng lẽ xem xét. Nếu thật sự là có người nào quá nhàm chán nên mới nghĩ ra trò đùa dai này thì còn chưa tính đến; mà nếu như thật sự là cái bẫy quỷ kế của người nào đó, ở trong tình huống không có đủ tin tức, trước tiên vẫn không cần ‘rút dây động rừng’ là là điều tốt.
Vì thế, Gaara đem món đồ này nọ giao cho Haruhisa. Mặt ngoài dường như không còn đề cập qua hai món đồ kỳ lạ này, nhưng thật ra, mỗi lần khi ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn đều sẽ âm thầm thu thập đủ loại tin tức tình báo có liên quan, hơn nữa âm thầm dặn dò với các Ninja Làng Cát, tăng cường mạnh mẽ tuần tra ban đêm.
Nhưng hôm nay, Haruhisa lại một lần nữa đem hai món đồ này ra, cùng với chiếc móc chìa khóa ở cùng một chỗ. Gaara dần dần đem ánh mắt nhìn lên trên mặt Haruhisa, trong đôi mắt tràn đầy nghi vấn ——
Chẳng lẽ ý muốn nói…
Haruhisa gật đầu, vươn tay cầm lấy vòng chìa khóa, để ở trong tay nhẹ nhàng đụng vài cái,thân thủ cầm lấy móc chìa khóa, để ở trong tay nhẹ nhàng đụng vài cái, quả trứng màu ngọc hình bảo thạch liền theo tơ vàng gỡ ra biến thành chú chim nhỏ rớt xuống.
Cô đem chú chim sáo màu vàng giơ lên ở trước mặt Gaara, ý bảo hắn cẩn thận nhìn xem.
Gaara tiếp nhận lấy cái vật nhỏ chói lọi này, từng tận nhìn thật lâu sau. Lúc này mới phát hiện dưới đáy chú chim nhỏ, ngay chỗ có nếp uốn, phát hiện được một vết khắc.
Một vết khắc nhìn cảm thấy vô cùng quen mắt.
Hắn lại cầm lấy mặt khác của hai món đồ lên, chăm chú so sánh một chút. Cuối cùng xác định, vết khắc này không phải do trong quá trình tạo nên mà để lại sai sót gì, mà là một loại ký hiệu.
Bởi vì vết khắc trên ba món đồ này, ngoại trừ có vị trí không giống nhau. Cho dù là lớn nhỏ, rộng hẹp, dài ngắn, thì tất cả đều giống nhau như đúc.
Mắt Gaara mạnh mẽ co rút lại, không khỏi nắm chặt thứ gì đó ở trên tay:
“Khi nào thì đã phát hiện ra?”
“Vào cái ngày Inoue đưa cho tớ cái móc chìa khóa.” Haruhisa cũng nghiêm túc, trả lời rõ ràng.
“Vì sao không nói với tớ?”
Âm thanh của Gaara vẫn trầm, nhưng Haruhisa lại nghe được không thoải mái ở trong đó.
Chiếc móc chìa khóa này xuất hiện từ trên tay Inoue, vây thì điều này chứng minh, hắn cùng với hai món đồ này không thoát khỏi việc có liên quan.
Haruhisa phát hiện ra được một tin tức vô cùng quan trọng như vậy nhưng vẫn không nói cho hắn biết, còn một mình ở ‘Cửa hàng vạn năng’ nhiều ngày như vậy.
Dựa vào kiện sự này, cũng đủ để cho hắn cảm thấy không thoải mái.
“Tớ cảm thấy Inoue còn chưa biết chúng ta đã phát hiện ra ký hiệu này. Nếu như tớ đi đến ‘Cửa hàng vạn năng’ làm công, nói không chừng còn có thể phát hiện được thêm manh mối nào đó.”
Haruhisa cẩn thận nói ra đầu đuôi ngọn gốc trong lòng mình ra. Lại không nghĩ đến lại làm tâm tư người nào đó cảm thấy không thoải mái.
Gaara nghe vậy, mạnh mẽ nắm chặt cổ tay Haruhisa, trong ánh mắt màu ngọc dâng lên những ngọn lửa nhỏ. Hắn cố gắng kìm nén tức giận trong lòng cùng với nghĩ lại mà cảm thấy sợ, âm thanh khàn khàn nói:
“Đã biết Inoue có vấn đề, vì sao không nói với tớ? Cậu có biết như vậy có bao nhiêu nguy hiểm hay không? Nếu mục đích thật sự của hắn là người trong cùng một nhà chúng ta, như vậy cậu cũng dám công khai xuất hiện trước mặt hắn, cũng không sợ hắn sẽ ra tay động thủ với cậu sao?!”
Haruhisa lại càng hoảng sợ, đây là lần đầu tiên Gaara dùng ngữ khí hung mãnh để nói chuyện với cô, đã vậy còn nói nhiều đến như vậy.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy xuất thần, mà sau đó liền nghe hiểu được dưới khẩu khí hung mãnh của Gaara chính là lo lắng cùng sợ hãi.
Cô chớp chớp mắt, trên mặt không tự giác được hiện ra một tia áy náy.
Thật là, cô cư nhiên lại phạm vào sai lầm giống như Gaara —— xem nhẹ cảm nhận của đối phương, đem bản thân mình đặt vào tình cảnh nguy hiểm.
“Thực xin lỗi, tớ biết sai rồi.”
Haruhisa lập tức biết nghe lời, áy náy xin lỗi, ánh mắt thật chân thành tha thiết, biểu cảm cũng vô cùng đúng lúc.
Gaara cứng cổ, lửa giận đầy mình liền bởi vì một câu nói xin lỗi này mà mềm nhũn tan tiến…
Hắn có chút bất đắc dĩ nhắm chặt mắt, khi mở ra lại là một biển xanh ôn nhu. Hắn mượn lực đem Haruhisa kéo vào trong lòng mình, cúi đầu nói:
“Cậu không có việc gì là tốt rồi…”
Haruhisa nhu thuận ở yên trong lòng Gaara, trong lòng âm thầm nghĩ:
Xem ra còn một chuyện khác, trước tiên vẫn không nên nói…
Theo lý thường phải làm, Haruhisa rõ ràng bị cấm đoán đi đến ‘Cửa hàng vạn năng’ của Inoue làm công.
Mặc dù Haruhisa nhiều lần bày tỏ ý kiến nếu như cô cứ như vậy vô duyên vô cớ “từ chức” sẽ làm cho đối phương sinh ra nghi ngờ, nhưng Gaara luôn luôn không thèm nói đến. Liền ngay cả Temari sau khi biết chuyện, cũng có chút trách cứ ý nghĩ của Haruhisa.
Hai đại gia trưởng đều không đồng ý, Haruhisa cũng đành phải thôi. Một lần nữa trở lại là một con sâu gạo lười biếng, mỗi ngày chỉ phụ trách quét dọn vệ sinh, nấu nướng ba bữa, sao chép lại quyển sổ.
“Robb tê dại, nhiều lần xuất hiện tại hai bên bờ sông hoang mạc. Mặc dù cũng có thu nhập được đồ ăn, nhưng mùi vị lại vô cùng thô ráp…”
Haruhisa ngồi trên sofa trong phòng khách, một bên vận dụng ngòi bút như bay, một bên lẩm bẩm.
Hừm~…
Cũng không biết Gaara sẽ xử lý ba món đồ đó ra làm sao… Còn có Inoue.
Đêm đó, Gaara tịch thu móc chìa khóa của cô, hơn nữa rốt cuộc không cùng cô đề cập đến chuyện này nữa. Haruhisa biết hắn nghĩ không muốn cô nhúng tay vào, cho nên cô cũng ngoan ngoãn không truy vấn nữa. Năng lực của Gaara, cô rất tin tưởng!
Chỉ là có chút đáng tiếc cái móc chìa khóa kia…
Được làm vô cùng tinh xảo a…
Haruhisa có chút tiếc nuối chặc lưỡi, ngón tay thuần thục chuyển bút liên hồi, tiếp tục sự nghiệp sao chép của bản thân.
Thật ra, bộ phận về thực đơn, Gaara đã giúp cô sao chép xong hết rồi —— đây là ưu việt của buổi tối không thể ngủ sao…
Mà hiện tại cô đang chỉnh sửa lại những phần đã sao chép, còn lại là tiện tay viết xuống đoạn ngắn về cuộc sống của Hatano Masago.
Vì sao lại muốn sao chép những phần này?
Bởi vì lần trước bên trong quyển sổ, vô tình phát hiện ra câu nói đơn có liên quan đến “Chiyo”, đó là tảng tá lớn nhất đè nặng trong lòng Haruhisa.
Nhiều năm như vậy, cuộc sống bình thường vui vẻ hầu như đã làm Haruhisa quên mất bí mật lớn nhất trong người cô.
Mà chỉ có một câu nói này, giống như có một tảng băng xuất hiện nện ở trên đầu, làm cho cô nhớ lại thân phận thật sự của cô là một người xuyên không từ thế giới khác đến thế giới này. Còn tùy theo mà đến, còn có đoạn tình tiết xám xịt kia —— Gaara thua trận ở trên tay Deidara, bị tổ chức Akatsuki tàn nhẫn rút đi Shukaku Nhất Vĩ… cùng với sinh mệnh của tuổi trẻ.
Haruhisa nhịn không được nhắm mắt lại, hung hăng đem hình ảnh trong đầu mình đập nát.
Cô biết, có một lão bà bà gọi là Chiyo lấy sinh mệnh của bản thân vì đại giới mà cứu sống Gaara. Nhưng bà ấy đâu rồi? Chẳng lẽ cô thật sự cái gì cũng đều không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ phát sinh?
Vẫn nói đến, ngay cả tư cách đứng trơ mắt ra nhìn cô cũng không có…
Huống chi, Chiyo chỉ có một. Nhưng ai có thể cam đoan từ nay về sau Gaara sẽ gặp được tình huống giống y như trong anime? Nếu thật sự đến lúc đó, cô phải nên làm gì bây giờ?!
Haruhisa dùng sức ném quyển sổ trong tay ra ngoài. Hai tay ôm lấy bả vai của mình, rút người ở trên ghế sofa, gục đầu, trầm mặc…
Cũng không biết trải qua bao lâu, Haruhisa ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đã tràn ngập kiên định.
Cô mới không cần làm một kẻ vô dụng.
Đó là Gaara của cô. Cho dù như thế nào, Cô sẽ không cho phép bản thân lại nhìn Gaara chịu khổ, mà bản thân lại không làm được gì.
Quyển sổ của ông nội có xuất hiện cái tên “Chiyo”, như vậy liền chứng minh ông nội có quen biết bà ấy. Huống chi, cách dùng từ trong câu nói kia, quan hệ của bọn họ không hẳn chỉ đơn giản là có quen biết thôi.
Mà hiện tại, việc cô phải làm chính là đem những mảnh ghép nhỏ về vô số cuộc sống của ông nội ghép lại để hiểu ra được, giống như kiếp trước, cô rất thích trò chơi ghép hình. Vô số mảnh nhỏ từng cái từng cái trở về vị trí cũ, cuối cùng thành công trở về thành một bức tranh hoàn chỉnh. Mà cô, muốn từ bức tranh hoàn chỉnh này tìm được đáp án mà cô mong muốn.
Đây là một người so với công trình sao chép thực đơn còn lớn hơn thế nữa, bởi vì Hatano Masago thật sự rất tùy tiện. Những câu đơn trong nhật ký của ông ấy xuất hiện vô số từ “Cô”, ”Hắn” cùng “Bọn họ”, Haruhisa vì phân tích ra mỗi chữ cái “Cô”, “Hắn” cùng “Bọn họ” đến cùng là biểu thị cho ai, tiêu phí vô số tâm tư, quả thực đến vắt hết óc, nông nỗi phí sức hao tổn tinh thần.
Mà hết thảy, cho dù việc cô làm có bao nhiêu vất vả, có bao nhiêu mỏi mệt, thậm chí có bao nhiêu phiền chán. Cô cũng không có thể nói cho Gaara, tí xíu cũng không thể…
Rốt cuộc có một ngày, Haruhisa tìm được Maki, đưa cho hắn phong thư vô cùng lớn.
“Cho dù như thế nào, nhờ ngài giúp cháu chuyển đến tận tay Chiyo bà bà.”
Vào lúc nói xong câu đó, trong lòng Haruhisa mơ hồ thấp thỏm không yên. Bởi vì cô căn bản không có biện pháp trả lời câu hỏi mà Maki khả năng sẽ hỏi.
Thình lình bất ngờ, Maki cũng không có truy hỏi cái gì, liền ngay cả câu cơ bản nhất “Cháu làm sao có thể biết được Chiyo.” cũng đều không có hỏi. Hắn chính là chỉ nhìn cô gái trước mắt, hai gò má gầy gò, vẻ mặt mệt mỏi, sau đó nghiêm túc gật đầu.
Tác giả có chuyện muốn nói: o(∩_∩)o
Hôm nay sớm như vậy liền viết xong rồi ~~
Phân công gửi đi ~~
Sau đó lê lết viết luận văn…
Còn có, lại cám ơn những bạn lại thấy thêm lần nữa, “vua chữ số bb63134855”, cùng “yama” “asu tương Bá Vương phiếu” ~o(∩_∩)o
Nãi nãi đã dồng ý cho nuôi động vật, ta nhất định sẽ sẽ nuôi nhóm các ngươi thật tốt ~~~~\(≧▽≦)/~
Chương 50: Tra cứu chuyện xưa & chân tướng kinh thiên động địa
Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— Hóa ra, nguyên cả gia đình dòng họ Hatano trừ cô ra, tất cả đều không đơn giản.
Haruhisa suy nghĩ muốn tìm hiểu một chuyện lớn như vậy, là để cho Chiyo trước hết nhận biết cô, sau đó chậm rãi bắt đầu xây dựng mối quan hệ tốt lên.
Cô không sợ Chiyo sẽ không cứu sống Gaara. Chỉ sợ đến lúc đó, Chiyo sẽ không đi cứu Gaara.
Mặc dù dựa theo tình tiết như thường lệ đang tiếp tục phát triển, lão bà bà này sẽ một lần nữa rời núi. Đầu tiên là cùng tôn tử của mình “nhẹ nhàng”, “vui vẻ” đánh trận chiến sống chết với nhau. Sau đó là bị tinh thần đồng đội của nhóm người Konoha làm cho cảm động. Cuối cùng, thậm chí lấy cả sinh mệnh của bản thân ra vì đại giới, cứu người đã trở thành Phong ảnh trở về từ cõi chết – Gaara.
Nhưng…
Haruhisa nhìn chính bản thân mình giữa mặt kính, trong đôi mắt màu hải đường đầy những đám mây, sương mù đen kịt.
Dưới ngòi bút của tác giả, từ lúc nào lại có cô – một nhân vật như vậy tồn tại ở nơi này? Sự tồn tại của cô, chính là điềm gở lớn nhất, rất có khả năng sẽ không dự đoán được chuyện xấu gì sẽ xảy ra.
Dựa theo định luật xuyên không hoàng kim, cô chính là một hiệu ứng bươm bướm, nhất định vào một thời gian riêng biệt nào đó, sẽ dâng trào thành một cơn gió lốc. Mặc dù cô luôn luôn đem bản thân mình thành sâu róm, nhưng ai có thể khẳng định chắc chắn được, cô – một con sâu róm không có năng lực gì hết, liền sẽ không đột nhiên khiến cho trời nắng thành mưa, mưa nhỏ thì lại chuyển thành trận tuyết lớn.
Nếu như nhất định cần phải biến hóa, chắc chắn sẽ biến, chi bằng trước hết làm trước hai cái bảo hiểm đi. Lỡ như đến lúc đó Maki không mời được Chiyo, nhóm Naruto không làm Chiyo cảm động được, hoặc xuất hiện tình huống nào đó ngoài dự đoán. Cô có khả năng còn có thể thuyết phục được một chút, thậm chí cho dù có phải quỳ gối cầu xin Chiyo…
Haruhisa đi phía trước một bước, đầu ngón tay run run nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tái nhợt của người trong kính ——
Cô đây là… suy nghĩ muốn van cầu người khác chết đi, cam đoan ít nhiều cho dù chỉ một phần, Gaara cũng có cơ hội được sống lại…
Gaara nhất định không thể chết được. Cho dù người chết đi là ai đi chăng nữa, cũng không có thể là Gaara!
Haruhisa nhắm mắt lại, không để cho bản thân có cơ hội để lùi bước.
Chiyo nhất định sẽ gặp cô, nhất định sẽ.
Haruhisa nhớ tới phong thư gì đó cô cất trong phòng ——
Hai tấm ảnh chụp, một phong thư thật dài.
Vậy là đủ rồi.
Chiyo cùng ông nội cô là huyết mạch kế thừa, người bạn thân thiết nhất cả cuộc đời là bà nội của cô, đệ tử tâm đắc nhất là mẹ của cô. Khoảng chừng vài thập niên, tầng tầng lớp lớp, tranh chấp xích mích kết thúc, dĩ nhiên sinh mệnh để lại dấu ấn thật sâu trong lòng người. Cùng gia đình Hatano tình cảm sâu nặng gắn bó, sự rằng buộc vô cùng nặng, sao có thể chỉ vừa có hai ba câu thì có thể nói rõ ra hết?
Kiếp phù dù bất đắc dĩ trong tay ông trời, sinh tử trên hai đầu ngón tay mù mịt.
Đáng tiếc năm đó sư đệ đồng môn, bạn thân cùng phòng, đệ tử dưới trướng, đều đã trước sau rời đi, đã theo thời gian hóa thành cát bụi bay giữa bầu trời cao ngất. Nhiều năm như vậy trôi qua, chỉ để lại một lão bà bà tóc trắng, cô đơn ở hồ nước thả câu. Ngay cả khi có em trai ruột làm bạn, nhưng tiếc nuối trong lòng ai nào biết được?
Nhưng… cuộc sống tĩnh mịch ban đầu đã giống như chòm sao cổ xưa bị đánh vỡ. Mang theo hai chữ đã khắc ghi trước đây vào trong tấm ảnh chụp cùng với một phong thư mộc mạc ân cần hỏi thăm bạn cũ bỗng nhiên xuất hiện…
Haruhisa tin tưởng, Chiyo, nhất định sẽ nghĩ muốn nhìn thấy mặt cô.
Cho nên, khi Haruhisa mở cửa, thấy người đứng bên ngoài là Maki. Cô cũng không cảm thấy kinh ngạc, thậm chí có vào phần vui sướng không kìm nén được.
Biểu cảm trên mặt Maki rất phức tạp. Hắn trầm mặc thật lâu rồi mới mở miệng nói với Haruhisa: “Chiyo-Sama muốn gặp cháu.”
Haruhisa gật đầu, bước ra cửa. Nói thật, vận khí của cô thật đúng là không sai. Bởi vì ba chị em bọn họ còn có nhiệm vụ nên không có ở nhà. Bằng không, cho dù cô suy nghĩ đến nát óc, cũng không nghĩ ra được nên dùng lý do qua loa nào để chống đỡ Gaara cùng Temari.
Còn chưa đi được hai bước, Haruhisa dường như nghĩ tới cái gì đó, một bên xoay người trở về đi, một bên đối Maki nói:
“Maki Thượng nhẫn, mời vào phòng khách ngồi chờ một chút, cháu đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.”
Maki bất đắc dĩ, chỉ phải đi theo phía sau Haruhisa vào phòng khách, nhìn cô gái từ phòng bếp mang nước trái cùng cùng vài món ăn nhẹ ra, rồi lại vội vội vàng vàng đi lên trên lầu.
Haruhisa một hơi vọt tới phòng ngủ, từ nơi sâu nhất trong tủ quần áo lấy ra một cái hộp màu trắng lớn. Cô mở lớp bao bọc ở bên ngoài ra, cẩn thận từng li từng tí một lấy quần áo ở trong hộp ra.
…
Maki ngồi ở trên sofa, đợi thật lâu cũng không thấy Haruhisa xuống lầu. Hắn có chút nôn nóng buông chén trà trong tay, ở trong phòng khách đi tới đi lui.
Rốt cuộc, trên thang lầu truyền đến một trận âm thanh ma sát, Maki ngẩn đầu nhìn lên, trong khoảng thời gian ngắn chợt ngẩn người ra.
Haruhisa dè dặt cẩn trọng đỡ tay vịn thang lầu, sợ bản thân không cẩn thận một cái, sẽ giẫm đến vạt tay áo phía sau, sau đó sẽ từ thanh lầu chướng tai gai mắt này lăn xuống dưới.
Đây là khi cô được năm tuổi, ông nội đã tặng món quà sinh nhật này cho cô, mẹ của cô thích nhất là bộ kimono này. Màu nên là màu hoa hải đường, đủ loại hoa trên nền áo, um tùm từ cổ áo tới cổ tay áo, từ phương pháp dân gian mà in nhuộm thành, mang theo hơi nước triền miên cùng hòa vào.
Cho đến ngày hôm nay, lần đầu tiên, cô rốt cuộc cũng đã mặc bộ kimono có ý nghĩa vô cùng to lớn này, muốn tác động đến ý nghĩ của lão bà bà phi phàm ấy.
“Maki thượng nhẫn, khiến ngài đợi lâu, chúng ta đi thôi.”
Haruhisa đi từng bước nhỏ vụn vặn, đối diện nói với Maki hơi hơi vuốt cằm.
Trong đầu của Maki, lúc đang đi ra cửa, thuận tiện đem cái ý nghĩa mơ hồ không rõ bóng dáng vụn vặt kia ném sau đầu.
Sau khi đem Haruhisa đưa đến địa phương đó, Maki cũng không có ở lại, vội vàng rời khỏi.
Haruhisa chưa từng có nghĩ tới, bao quanh trong núi Làng Cát, lại có một nơi như vậy thật sự tồn tại. Toàn bộ núi đá cao ngất đểu bị quét sạch, xây dựng lại thành một đại sảnh bí mật cực kỳ kiên cố. Tầng tầng cầu thang vờn bao quanh lên, ôm lấy hồ nước trong suốt điềm tĩnh. Ánh mặt trời xuyên thấu xuống, một mảnh dao động trong veo.
Mà giờ phút này, Haruhisa cũng không có tâm tình hết nhìn đông lại nhìn tây. Cô bày ra một bộ dáng mắt nhìn chính lỗ mũi mình, im lặng đứng trong góc. Trong đại sảnh, một mảnh yên tĩnh, cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân.
Cũng không biết cứ đứng như vậy trong bao lâu, phía trên bậc thềm, truyền đến một tiếng hừ nhẹ:
“Ngươi nha đầu kia, tuổi không lớn, hao tốn không ít tâm tư.”
Âm thanh kia vang dội rõ ràng, kéo dài triền miên không dứt làm cho người ta không thể bỏ qua áp lực.
Haruhisa không có ngẩng đầu, như cũ ngay thẳng đứng ở nơi đó.
Lại sau một lúc lâu, thanh âm kia lại vang lên:
“Đi lại đây, để ta nhìn xem.”
Nghe vậy, Haruhisa rốt cục giật mình, hướng tới phương hướng bậc thềm bước nửa bước đầu tiên…
“Khì…”
“Bùm “
“Phốc…”
Haruhisa rõ ràng nghe được trên đài cao truyền đến một tiếng phun cười không nín được. Đỏ mặt từ trên đất bò lên, ngượng ngùng vỗ vỗ quần áo dính đầy tro bụi.
Đứng đã lâu, chân sớm đã tê rần. Vừa mới cất bước, hai chân giống như là bị vô số kim châm cùng lúc đâm vào, đau nhức không chịu nổi. Hơn nữa cô lại không cẩn thận giẫm vào tay áo dài ở phía sau, cho nên mới té ngã như chó ăn SHIT, không công làm cho hai người trên đài chê cười.
Dù sao cũng đã đánh mất mặt mũi, cũng không có gì hay ho để để ý. Haruhisa khó chịu nghĩ, dứt khoát cuộn lấy tay áo, hăm hở kéo góc áo, “cộc cộc cộc” bước nhanh đi tới.
Trên đài cao, nghiêng về phía hồ nước hình cầu kia, có hai ông bà cụ ngồi đối lập nhau, trên tay cầm một cái cần câu hẹp dài.
Thấy cô đến, ông lão mi dài râu dài quan sát lên lên xuống xuống đánh giá cô một hồi, lúc này mới vuốt râu nơi khóe miệng, cười tủm tỉm nói một câu:
“Thật giống nhau.”
Haruhisa không khỏi nghiêng đầu, dằn lòng lại chuyên tâm chờ đợi câu dưới.
“Hừ!” Lão bà bên kia cũng đã mở miệng. “Giống cái rắm! Ta không thấy như vậy?”
Haruhisa nghe vậy, mấy vạch đen tơi xuống ngay sau ót.
“Gầy giống như một bó củi, phân chia trước sau hoàn toàn cũng không được rõ ràng, hoàn toàn giống như một viên gạch!”
Lão bà bà ngước đầu lên, hướng về phía Haruhisa – khóe miệng đang méo sang một bên.
“Xem ra gia tộc Hatano thật sự không có ai được hết!”
Kết luận này hạ xuống lại vừa nhanh lại vừa độc ác lại vừa chuẩn. Haruhisa một hơi hít thở không thông, suýt nữa đã đem một ngụm máu phun ra ngoài.
Cô lặng lẽ xoay cái cổ có chút đau nhức, lại vù vù thở mấy hơi. Cuối cùng, bình phục lại cảm xúc phập phồng đang lên xuống.
“Ngẩng đầu! Trưởng bối nói chuyện với ngươi đâu! Một chút lễ phép, như thế nào cũng đều không hiểu?”
Lão bà bà tựa hồ đang tỏ vẻ, một câu tiếp một câu giáo huấn, từ ánh mắt đến ngữ khí đều là coi rẻ. Ông lão từ lúc nói một câu đầu xong cũng đều không nói gì tiếp theo, lúc này lại đang nhặt cần câu lên. Haruhisa một bên âm thầm hối hận lúc đến đây không mang theo cái máy trợ thính gì đó, một bên ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
Thật sự…
Nếu như mang theo máy trợ thính, lúc này mặt cô cũng đã không đổi để nghe giáo huấn rồi. Cũng không đến mức chính sự còn làm chưa xong, bản thân cũng đã bị chọc tức đến chết rồi…
“…”
Chiyo nhìn người con gái ngẩng đầu lên, không khỏi sửng sốt một chút ——
Thật giống nhau…
Đợi nửa ngày cũng không đợi được lão bà bà hạ xuống lời nói ác độc, trong lòng Haruhisa có chút bồn chồn.
Chiyo hẳn là sẽ không biết cái thuật đọc tâm gì đi?
“… Ngươi tên là gì?”
Không tự chủ được, Chiyo thu hồi một phần khí thế làm cho người ta sợ hãi, chậm rãi hỏi.
“Haruhisa, Hatano Haruhisa.”
Haruhisa một bên trả lời, một bên cung kính hành lễ.
“… Ngươi có biết tên này là do ai đặt cho ngươi không?”
Chiyo buông cần câu trong tay, chậm rãi đứng lên.
“Cháu không biết.” Haruhisa ngoan ngoãn trả lời, nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu. “Mẹ cháu… qua đời sớm, khi đó cháu còn không nhớ…”
“Hừ!” Chiyo chợt thay đổi sắc mặt. “Nói nhiều dong dài ngươi có cảm thấy phiền hay không? Có thể nói chuyện đơn giản một chút có được không vậy?”
“…”
Haruhisa nhất thời ngưng nghẹn không nói gì, tì khí của lão bà bà này so với Hoàng Dược Sư còn dữ dội hơn? Mặt so với đại sư Tứ Xuyên biến sắc còn nhanh hơn…
“Cũng không sợ nói cho ngươi biết.” Chiyo nhướng mắt. “Tên này là do ta đặt cho.”
Từ điều này, Haruhisa ngây ngần cả người. Ông nội chưa từng đề cập qua chuyện này, cho nên tự nhiên cô cũng không biết.
Chiyo lườm liếc vẻ mặt kinh ngạc của cô gái, lại lần nữa ngồi xuống, cúi nửa mí mắt, nói:
“Xem ra cái kia lão già này, chuyện gì cũng đều không nói hết cho ngươi biết hết.”
Haruhisa kịp thời thu hồi tâm trạng, trả lời nói:
“Cho tới bây giờ, ông nội chưa từng cùng Haruhisa nhắc tới Chiyo bà bà.”
“Cái gì? Cho tới bây giờ chưa từng nhắc tới?!” Mặt này Chiyo lập tức hung tợn nhìn trừng trừng, ném cần câu trong tay xuống.
Haruhisa thề, cô tuyệt đối được nhìn thấy “Tức sùi bọt mép” trong truyền thuyết…
Chiyo vòng quanh hồ nước vài vòng, lúc này tâm tình chậm rãi bình tĩnh trở lại:
“… Vậy ngươi là làm sao mà biết ta… chúng ta?”
Haruhisa không có do dự, thành thật nói:
“Trước khi ông nội qua đời, những quyển sổ chép tay của ông, ông đều để hết lại cho cháu. Cháu cũng là do vô tình ở bên trong phát hiện tên của bà bà trên tấm ảnh chụp kia, suy nghĩ thật lâu, lại hỏi qua rất nhiều người, thế mới biết.”
“Từ sau khi ông nội qua đời, Haruhisa liền thành cô nhi. Sau khi biết được tin tức có liên quan tới Chiyo bà bà, cháu… cháu đột nhiên cảm thấy giống như lại, lại tìm được người thân! Cho nên, cho nên… cháu mới có thể…”
“Là Haruhisa… Rất khinh suất lỗ mãng…”
Haruhisa một phen nói đứt quãng, lộn xộn, Chiyo nghe không khỏi nhíu nhíu đầu mày.
Nói xong, Haruhisa liền cúi nửa đầu, đem tầm mắt dừng ở trên mặt hồ trong vắt kia.
Cô cũng không nghĩ sẽ nói dối với Chiyo, cũng biết Chiyo là lão yêu tu luyện ngàn năm, bản thân căn bản chỉ là một động vật nhỏ còn chưa được khai hóa, tức là cấp bậc còn thấp hơn cả động vật.
Vì thế, đành phải ở thời khắc quan quan trọng dùng tới im lặng tuyệt đối vạn năng, tùy ý để bản thân Chiyo tiến hành bổ sung.
Nhìn đến cặp mắt màu hải đường trong suốt kia dần dần xuất hiện một lớp sương mù lờ mờ, tâm Chiyo không tự chủ được nhanh một chút. Bà thoáng thả lỏng nhíu chặt mày, hỏi:
“Ngươi từ quyển sổ kia biết được chút gì?”
Haruhisa ổn định lại tâm trạng, cẩn thận trả lời:
“Quan hệ của ngài cùng ông bà nội rất tốt… Còn là sư phụ của mẹ cháu.”
Chiyo than nhẹ một tiếng, xuyên thấu qua cặp mắt màu hải đường của Haruhisa. Dường như bà nhìn thấy được một người nào khác…
“Kana không đơn giản chỉ là học trò tâm đắc của ta, còn là con gái do một tay ta nuôi lớn…”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian